Thứ Năm, 14 tháng 8, 2014

Góc kỷ niệm tuổi thơ 2: BÔNG TRA

Nhìn hình này của Út Trần tui nhớ Bà Nội vô cùng. Không phải vì Bà Nội tui... đep như người mẫu này (?) mà là vì phía sau Út Trần đang đứng là cây tra- Một thứ cây chỉ có miền sông nước.
Nhà Nội tui ngày xưa hứng gió lồng lộng từ sông Hậu . Buổi trưa, Nội nằm đưa Cô Út ngủ trong cháy cạnh lò rèn. Gió mơn man lẫn tiếng hát nho nhỏ của Nội. "Gió mùa thu mẹ ru con ngủ...". Cảm giác nhẹ nhàng, yên ả và mát rượi như vẫn còn quanh quẩn đâu đây. Những ngọn gió không bao giờ ngừng nghỉ, có khi gào thét trong những ngày mưa bão.
Không có mấy cây tra chắn gió, chắc nhà Nội tui bay từ ...tám kiếp. Cái thứ cây hoang dại chỉ thích mọc ở bờ sông. Mà cũng ngộ, nó cũng chỉ thấy nhiều ở dưới bến nhà Nội vô một khúc sông Lại Vung. Vô sâu nữa thì hoàn toàn không thấy bóng dáng của một cây nào.
Mà nói thật, có cây tra dưới bến cũng được mà không cũng được vì nó chỉ được cái giữ bờ và chắn gió. Ai cũng thấy rằng, cái cây tùm lùm mà chẳng làm được nên tích sự gi nên nó muốn mọc như thế nào mặc kệ. Lâu lâu thì phải mé bớt nhánh để lấy lối cho ghe xuồng vô. Chỉ có một điều mà tui không cảm thấy nó vô dụng vì hoa tra đẹp lạ lùng.
Hoa tra hình chuông 5 cánh, mỏng manh, mọc thành chùm nhưng thưa thớt. Sáng thì hoa mang sắc vàng tươi, chiều thì hơi ngã màu đỏ thẩm. Ngắm hoa trên cây không có gì ấn tượng nhưng chiều xuống, khi con nước đầy chảy vô, từng dòng hoa tra phiêu diêu trên mặt nước. Nó trôi dài trên sông như có ai đang đứng trên cầu chợ rải xuống. Hoa rơi cũng rất khéo, không bao giờ để một giọt nước nào vào trong nhụy, nên khi vớt lên, nó tươi nguyên như từ trên cây mới hái xuống. Bởi vậy mỗi chiều tắm sông, bọn tui thường lội ra để vớt vô chơi.
Cũng cái vụ vớt hoa tra này mà một lần tui xuýt chết. Cũng tại con nhỏ Thủy Tiên sún răng (Các bạn đã biết qua vụ cây bần rồi đó!). Cái con nhỏ ham hố! Chiều đó, tui vớt được bao nhiêu, nó lấy rổ gom hết. Vậy mà còn mấy cái trôi ngoài vọt nước nó cũng biểu tui vớt thêm. Ờ, tao lội giỏi mà. Biểu diễn cho em coi nè cưng! Tui xoải tay lướt trên nước như con rái cá vớt cái bông gần tầm tay nhứt. Nhưng có ngờ đâu, nước đạp mạnh quá nên "cái quần cộc dây thun giãn" của tui nó phản chủ, tuột khỏi eo, xuống "trói" ngang mắt cá chân. Không thể tưởng nổi lúc đó tui như thế nào. Vùng vẫy đã đời, uống hết mấy ngụp nước vây mà cái tay vẫn cố cầm mấy bông tra giơ lên khỏi mặt nước cho nó...khỏi ướt. Cái tay còn lại vói hoài mà cũng không chạm tới được..cái quần để cởi nó ra hay kéo lên. Thôi thì cứu mạng trước, Tui đạp mấy cái để nổi lên vá cái quần thì...trôi tuốt.
Đứng trên bờ, con nhỏ cứ léo nhéo" Anh làm ướt mấy cái bông hết rồi, anh đền em cái khác đi!" Trời ơi, lúc đó tui không biết làm sao với con nhỏ sún răng, nhiều chuyện này. Muốn chạy lên vố cho nó mấy cái mà làm sao lên được trong tình trạng bi đát như vậy? Tui đứng nửa người trong nước, nước mũi tèm lèm, cái bông tra bẹp dúm, rúm ró...y như tui lúc đó. Tui vụt cái bông vô giữa mặt nó và quát đuổi nó về nhà. Tội nghiệp con nhỏ nào biết mô tê gì mà tui thô lỗ vậy. Nó ngơ ngác rồi cắp rổ, vừa đi vừa khóc bù lu bù loa. Tiếng khóc "dậy sóc" của con nhỏ làm hại ba tui chayj xuống bến. Tui bị ba kéo đầu lên và phát hiện nửa dưới trống trơn của tui. Ông già lôi vô hàng ba bắt nằm xuống rồi quất cho mấy cây vì 3 tội: lội ra sông nguy hiểm xuýt chết, làm con Thủy Tiên khóc và vì ...làm mất cái quần. Tui lại một lần giận con nhỏ căm gan tím ruột. Tui thề trong bụng là cả đời đừng bao giờ để tui gặp con nhỏ xúi quẩy đó nữa
Lâu rồi tui không về quê nên cũng không biết bây giờ còn cảnh bông tra trôi êm đềm trên sông nữa không và còn những đứa nhỏ vớt bông tra như tui ngày trước? Nội cũng già đi nhiều. Con Thủy Tiên đi rồi cũng không về chỗ cũ. Nó đi luôn rồi! Tui hình như đánh mất một điều gì đó rất đẹp, rất đáng quý.
Dĩ nhiên điều mất mác đó là quý hơn... cái quần dãn dây thun đã bị trôi mất vì vớt hoa tra cho gái của tui.


BS Từ Nhân Dân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét