Thứ Tư, 19 tháng 1, 2022

KỶ NIỆM KHÓ QUÊN

Lần đầu tiên trong đời mình được 8 điểm môn văn năm lớp 8. Đây là một kỳ tích.
Suốt từ năm lớp 6 trở đi, và sau này lên cấp 3 cũng vậy văn mình được 5-5,5 điểm là mừng lắm rồi. ngay cả thi tốt nghiệp lớp 9 và lớp 12, hai lần đều là 5 điểm … vớt.
Nguyên do của chuyện này là tính mình vốn phóng khoáng mà dàn bài văn mẫu thì đọc lên chán gần chết. Văn gì mà viết thế nào câu kết luận cũng có “Là học sinh dưới mái trường xã hội chủ nghĩa…” thì mới được chấm điểm cao, là sao? Là sao?
Nguyên nhân thứ 2 là lần đó Cô giáo ra đề mở, lại còn chủ đề là “nói về ước mơ của em”, nó có sẵn trong đầu nên…tuôn xối xả,dạt dào 2 đôi giấy chi chít chữ. Viết với cảm xúc tuổi …dậy thì.
Cái ước mơ đó là được học ngành y trong khi mình đang ở cái xứ khỉ ho cò gáy, cái xứ Lai Vung quê mùa xa tít. Ước mơ đó thật là xa xỉ nhưng có cơ sở.
Trí nhớ của mình thuộc dạng dai hơn đỉa. Từ những ngày nhỏ lắm, mình còn nhớ, Bà cố cứ hay bảo mẹ cho mình mặc cái “áo bác sĩ” (là kiểu áo cài nút một bên dành cho các bé nhỏ dưới 3 tuổi). Bà bảo, nó mặc áo này nhìn sạch sẽ và ra dáng.
Hồi đó, Ba mình là một điều dưỡng trưởng trại Nội khoa của Bệnh viện Sa Đéc nên từ… 5 tuổi mình đã được huấn luyện đốt lò nấu nước luộc kim, đón khách, gọi ba khi khách tới nhà. Cảnh đo huyết áp, tiêm thuốc, ra toa, chống sốc…nhìn hàng ngày, nên tất cả trở nên quen thuộc.
Động cơ lớn nhất của mình là chứng kiến ông Nội mất vì đột quỵ năm 49 tuổi. Lúc đó mình được 4 tuổi. Ba mình khóc vì trong ngành nhưng không làm gì được vì vừa sau giải phóng, nhiều bác sĩ giỏi đã bị đi học tập cải tạo. Thuốc men thì chỉ có ABC, Xuyên tâm liên, và những thứ vặt vảnh khác,..Xe cộ lại khó khăn, không đủ điều kiện để cấp cứu và điều trị cho Ông Nội.
Đến năm 1983, Ông ngoại cũng bị đột quỵ, không bại liệt nhưng mất hết trí nhớ, ăn uống vệ sinh không kiểm soát. Tình hình lúc này của ngành y tế cũng chẳng khá khẩm gì. Nên sau mấy năm chịu đựng, khổ sở, không đủ thuốc men, cơ sở y tế phù hợp, Ông cũng ra đi theo bà Ngoại đã mất từ 1958.
Từ “mối căm thù” đó, mình đã âm thầm học lệch hẳn cho khối B, Toán Sinh sau này là Hóa. Môn văn là cực tệ, môn tệ nhất lại là… giáo dục công dân. Khi được 8 điểm, lại còn được đọc văn mẫu trước lớp nữa, mấy “con nhỏ” giỏi văn nhìn mình ái mộ.
Nhà mình cách xa trường, phải đạp xe đi về 14km mỗi ngày, nhưng trường này chỉ là trường làng, học xong về thì cứ gã chồng, cưới vợ, làm vườn, cày ruộng. Muốn thoát cảnh đó thì phải qua tới Sa Đéc, lúc đó như thủ phủ của tỉnh Đồng Tháp, xa nhà đến 24km, đi về ngót ngét 50 cây số.
Thế mà hàng tuần, mình và vài đứa bạn thân cặm cuội chay qua đó sau giờ học buổi chiều, học xong đạp xe về tới nhà là hơn 9g30, trong bụng đói meo, suốt gần 2 năm như vậy. Ba mẹ thấy cực nên quyết định chuyển cho mình sang học trường Sa Đéc luôn cho tiện.
Từ sau khi bài văn được điểm lớn như vậy, mình hạ quyết tâm “chưa vào đại học, chưa có người yêu” nên nhiều bạn gái thích mình đã chuyển thành ghét vì sự lạnh lùng của mình. Lạng quạng chết như chơi chứ đùa à? Sang trường mới thì bọn con gái tỉnh đâu thèm nhìn tới thằng học trò nhà quê như mình. Đỡ ghê!
Thời những năm cuối thập niên 80, vô trường Y Sài Gòn là thử thách mình phải vượt thắng mấy chục ngàn thí sinh. Cú đầu mình rớt tuốt, nhưng khoảng cách điểm chuẩn không xa lắm. Mình quyết làm lại.
Mình xin ở trọ nhà người quen vừa làm nem thuê, vừa luyện thi. Thế là sáng sáng lãnh 5 ngàn chạy khắp hang cùng ngỏ hẻm Sài Gòn để nê 2 bao lá dong về, chiều đi học về thì nhảy vô cột nem. Năm đó mình thiếu nửa điểm Y nhưng đậu Bách Khoa Xây dựng TPHCM.
Nhờ điều kiện đó, mình xin được vô KTX 497 Hòa Hảo để….luyện thi tiếp Y. Một năm nữa cắm đầu vừa học vừa làm. Chắc trời cao động lòng vì thằng nhà quê lỳ đòn nên lần này ổng cho qua. Nhận giấy báo sướng rơn cả người.
Ôi thôi! Ba mình mừng vô kể. Lúc đó, mẹ mình đang nuôi một con heo hơn 30kg, không hiểu “sư phụ” làm cách nào mà con heo lăn ra ngáp ngáp, sẵn đó Ba cho người mổ luôn, cúng tạ tổ tiên. Mẹ mình biết bị vô thế nhưng cũng đành chịu. Cả dòng họ mừng vui chứ đâu phải chỉ nhà mình.
Trong 2 năm luyện thi đó, ngoài Ba mẹ là những người đã hỗ trợ mình, lòng mình vẫn thầm biết ơn một người, bây giờ đã xa lắm rồi, nhưng vẫn nhớ về nhau như một phần hành trang của đời mình. Trong chủ đề tới mình sẽ kể cho bạn nghe về người ảnh hưởng nhất của đời mình cho tới bây giờ.
Sau 2 cú nốc ao, tới cú thứ ba mới vô được ngôi trường mơ ước. Và bài văn 8 điểm là cái mốc giúp cho mình thay đổi toàn bộ nhận thức và đưa ra những quyết định mang tính ….định mệnh.
Với mối hận cũ mình định trở thành bác sĩ tim mạch nhưng lăn lộn hàng chục năm, mình thấy rằng đợi tới bệnh mới chữa là thua. Mình chọn chuyên ngành Bác sĩ Gia đình và học thêm Tâm lý Lâm sàng đề ngăn chặn và giải quyết những đau khổ vì SINH, LÃO, BỆNH, TỬ một cách toàn diện.
Mình nghiệm lại thấy rằng: “Với Tình yêu và Uớc mơ đủ lớn, nếu có động lực đủ mạnh và lòng Kiên trì thực hiện hàng ngày, thì công việc khó khăn mới trở thành hiện thực”. Làm web hay Marketing online cũng vậy, có đúng không?
Xin cảm ơn Bạn đã đọc.
Ngày 13.01.2022
Bác sĩ Đồng hành.
Không có mô tả ảnh.
Thơ Đoàn, Phúc Đinh và 1 người khác

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét