Thứ Ba, 19 tháng 4, 2011

Trăng nghẹn

TRĂNG NGHẸN

(Bài thơ đoạt Giải Nhất ...hụt trong cuộc thi Thơ ĐBSCL 2009)

Mẹ sinh tôi vào một đêm rằm mưa gió ngày xưa,

Lúc chào đời đã lỡ hẹn cùng vầng trăng viên mãn.

Vùng tản cư hồi nầy ruộng hoang nhà trống,

Rước được bà mụ vườn, ngoại cực trần thân.

Tôi lớn trong quê mùa như cây tạp vườn hoang,

Bảy tuổi biết leo lưng trâu, không từng ngồi xe đạp.

Không biết lời bãi buôi để mua lòng người khác,

Nên thua thiệt cả đời vì không thể dối lừa ai.

Ngơ ngác buổi ra thành, trước cuộc sống đua chen,

Mười năm sau chưa gội rửa cho mình thành dân chợ.

Lớp phèn hết bám chân, nhưng chất chân quê vẫn còn đó,

Tôi tranh thủ những tháng hè, thích về lại thăm quê.

Bè bạn theo đuôi trâu một thời, mơ ước nhìn tôi,

Tưởng tôi thoát kiếp ngài, nhởn nhơ hóa bướm.

Tôi nhìn vẻ hồn nhiên của đám bạn xưa thèm quá,

Cộng một chút phù hoa đâu thêm lớn tâm hồn.

Mỗi lần về quê bè bạn cũ lại vắng hơn,

Gái mười bảy đã lấy chồng, trai hai mươi đòi vợ.

Cô bạn xưa nách con ngang nhà mua chịu rượu,

Đôi mắt ướt một thời bẽn lẽn ngó bàn chân.

Xóm bên sông nhiều cô gái rời quê,

Về thăm nhà xênh xang lụa là hàng hiệu.

Vài căn nhà xây, đổi đời nhờ những đồng tiền báo hiếu,

Khởi sắc một vùng quê sao nghe có chút bùi ngùi.

Đồng bằng quê hương tôi nhiều cái nhất ngậm ngùi:

Sản lượng lúa nhiều, vùng cá ba sa lớn nhất,

Đầu tư văn hóa thấp và khó nghèo cũng nhất,

Và cũng dẫn đầu, những cô gái lấy chồng xa.

Chập tối buồn ra nhìn bến nước cô đơn,

Vầng trăng vừa lên đã bị mây mưa vần vũ.

Tôi chợt nhớ lần lỗi hẹn đầu đời, trăng cũ,

Vầng trăng nghẹn hoài, chưa tỏa sáng một vùng quê.



Hoài Tường Phong

Dưới đây là những bài thơ "cướp đoạt" giải trong cuộc thi thơ ĐBSCL 2009.


QUÊ CŨ BÂNG KHUÂNG

Thơ HÀ NGỌC TRẢNG


(TÁC PHẨM ĐOẠT GIẢI KHUYẾN KHÍCH CUỘC THI THƠ ĐBSCL NĂM 2009)


Chiều nay có kẻ xa quê
về thăm làng cũ
đứng cặm chân bên hàng lu mái vú
bâng khuâng…

*
Bầy vịt trời lông tía chở tuổi thơ bay đi
trang cổ tích buồn thiu nằm im trong góc tủ
thằng Bí, thằng Bầu, con Hường, con Thương, Bé Gai, Bé Nhỏ…
bỏ lại giấc mơ công nương, hoàng tử
có chồng, có vợ
đùm đề con, đùm đề nợ
ly hương về phố lâu rồi.

Chạy rong một mình trên cánh đồng mồ côi
thành kẻ lạ giữa mùi rơm rạ cũ
con dế than cũng bỏ làng lên phố
gáy te te bài ca đặc sản
quê mùa lạc điệu cống…xự…xang…
đồng vẫn rộng mênh mông
sao không còn chỗ cho lung hoang, đìa cạn
con Ví, con Thá thôi không còn ghẹ sừng, nhơi cỏ
cho rặng trâm bầu thương nhớ khúc ca dao…

*
À…ơi,
gió đưa cọng cải về đâu
chiều nay bấc lạnh lao xao một mình
tôi hứa với em điệu lý chung tình
sao em bỏ lại mái đình làng ta
À…ơi,
đình ta có một cây da
sắc phong công đức tới ba ông Thần
mỗi năm mở hội hai lần
em năm bảy bận hẹn gần, hẹn xa
giờ đình còn có cây da
À…ơi,
và thêm một gã phương xa mới về.

*
Chiều nay có kẻ xa quê
về thăm làng cũ
đứng cặm chân bên hàng lu mái vú
bâng khuâng…
Thèm ngụm nước trong veo cơn mưa đầu mùa ẩm mục mùi mái lá
ngai ngái thơm đồng đất quê nhà.

*
Chiều nay
có kẻ
lại đi xa…



(Vĩnh Long- 2009)


ĐÔI BỜ

Thơ NGÔ THỊ THU VÂN



(TÁC PHẨM ĐOẠT GIẢI NHÌ CUỘC THI THƠ ĐBSCL NĂM 2009)


Anh trách em:
“Ở làm chi bên kia bờ sông Tiền” *
Cho nỗi nhớ dài như con sóng
Anh nắng hạ mưa đông nại đò giang cách trở
Em ngày giêng hai ngồi đợi bến sông chiều
Đo thử sóng dài bao nhiêu
Để ước chừng nỗi nhớ
Ước chừng giữa muôn trùng sóng vỗ
Có ngọn sóng nào xô ta vào nhau
Đôi bờ khuất sau một dãy cù lao
Con sóng gãy làm đôi, con sóng dài không hết
Nên anh cứ trách
Nỗi đò giang

Khi những sợi dây văng
ngạo nghễ đưa tay níu trời về với nước
Em bồi hồi không biết
giấu nỗi lòng vào đâu
Tháng bảy mưa ngâu
Em ra ngồi đếm sóng
Đếm những chuyến phà, ước lượng tháng năm

Cầu xây xong, anh, không thấy về thăm
Em mới biết
Đôi bờ cách nhau tám ngàn ba trăm ba mốt mét
Bằng chiều dài con sóng

Xa quá một tầm tay




SƯƠNG HỒ
 Thơ LÊ THANH MY


(TÁC PHẨM ĐOẠT GIẢI NHÌ CUỘC THI THƠ ĐBSCL NĂM 2009)


Lá mỏng như sương
Mang cả mùa đông trên áo
Chiếc xuồng nhỏ đầy khoang mộng ảo
Hảo hán, hề… bó gối, khoanh tay

Trời lặng mà lòng lá lay
Ai thả sợi thời gian, câu nửa đời tay trắng?
Nụ cười vỡ toang
Mà búng Bình Thiên vẫn lặng
Vai giang hồ - túi rỗng - mộng đầy trăng…

Sương của ngàn năm
Vẫn lạnh như băng
Bàn tay ấy
Em!
Một lần làm ta viễn vọng
Xua những mùa xưa trĩu nặng
Ta mang hồn đi rong.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét