Thứ Tư, 7 tháng 12, 2011

Thư về quê cũ

Soạn giả: Đang cập nhật
Ca sĩ: Thành Được



Hò ơ ơ ớ ơ
Đèn nào cao bằng đèn Châu Đốc
Gió nào độc bằng gió Gò Công
Tháng Mười trời đã lập đông
Nhớ về quê cũ nước mắt thầm nhỏ tuôn

Ai có về quê tôi xin gửi đôi lời thăm hỏi. Dù hai mươi năm làm thân viễn xứ, tôi vẫn còn thương còn nhớ một phương... trời.

Thắm thoát bao năm với kỷ niệm xa vời.
Nhớ người mẹ mái đầu điểm trắng; đang thẩn thờ tựa cửa chờ con
Trời sang đông ruộng lúa ngát hương thơm; Hoa bưởi hoa cau rụng trắng sân vườn
Vài tiếng gà xao xác đầu thôn, như nhớ như thương một mối tình viễn xứ

Mẹ ơi tình mẫu tử vẫn nặng nề tha thiết; sao con lại ra đi cách biệt mấy phương trời
Nhớ mẹ già nua trong kiếp sống đọa đày
Ai săn sóc mẹ lúc trời trở gió, khi mớ tuổi già đã chất nặng oằn vai
Dưới mái tranh nghèo gió tạt mưa bay; trong xóm nhỏ với chuỗi ngày lao khổ
Mỗi một mùa xuân trở về bên khung cửa là mỗi một lần suối lệ tràn mi

Nhớ những đêm xuân làng quê mở hội; rộn rịp sân đình dịp lễ Kỳ Yên
Lòng gái trai náo nức bâng khuâng khi tiếng trống tự đầu thôn vọng đến
Trên những lối đi lập lòe bầy đom đóm đang soi đường như kết hội hoa đăng
Tiếng sáo diều lơ lửng giữa đêm trăng như khúc nhạc thanh bình rộn rã
Ai đã ra đi mới biết đường xa xứ lạ lại không phút giây hoài vọng chốn quê nhà


Ta ra đi... xa cách quê nghèo thân yêu
Đời phong trần ngược xuôi; ta lang thang trong gió bụi quê người
Thấm thoát mấy xuân rồi
Lòng bồi hồi khi trời lên gió Đông, như đến đây báo tin một mùa Đông
Mà quê nghèo từ khi cách xa, bao nhớ nhung chỉ riêng mình ta


Làm sao quên được những quán hàng của cô gái quê dịu hiền mộc mạc
Bát nước dừa tươi mát lịm cả tâm... hồn

Hương vị đồng quê sao thắm thiết êm đềm
Muối Bạc Liêu mặn tình biển cả; mớ than hồng ấm áp mũi Cà Mau
Ăn gạo móng chim nhớ ruộng Sóc Trăng; đêm ngủ chiếu nhớ lát miền Đồng Tháp
Ôi tình quê hương muôn đời bất diệt; biết làm sao cho cạn ý mong chờ

Nhớ con sông lạnh quanh co uốn khúc, nước phù sa rào rạt chảy xuôi dòng
Bãi mía nương dâu loáng thoáng gợn mây hồng
Mấy luống cải hoa vàng bát ngát, bắp trổ cờ đón gió lộng chiều đông
Đường vào thôn có rặng trúc quanh co; trâu đụt nắng dưới cội đa già im tiếng
Thuyền ngư phủ nhẹ nhàng lướt sóng trôi về đâu nơi bến vắng xa mờ

Ôi đẹp nào hơn vẻ đẹp của quê hương; hồn dân tộc đệm thêm tình đất nước
Hai mươi năm làm thân lữ khách nhưng lúc nào tôi cũng nhớ quê hương
Nhớ mùi lúa non; nhớ tiếng võng đưa, nhớ con rạch nhỏ với cầu tre lắt lẻo
Kìa quê cũ có cây lành trái ngọt vẫn đón chờ ai đang lạc bước phong trần
Sông Hậu Giang nối tiếp Tiền Giang, mang thương nhớ khắp nẻo đường đất nước
Lá thư cạn ý mong chờ. Biết đến bao giờ tôi trở lại quê hương?

Ghi lại bài này để tưởng nhớ Dượng Sáu, người đã tặng bài hát này trước lúc đi xa. Và thương gửi đứa em Đoàn Nhất Linh đang lưu lạc xứ người.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét