Đã hơn một năm, lần đi hồ Chín Súng trước, tớ có dịp chứng kiến trắm khủng, tận tay bắt một em nhỏ và bó tay trước một "trắm cụ".
Con cá trắm bắt được, khi cân lên là 3,7kg (dù nhỏ nhưng tôi sẽ lục tìm hình gửi anh em sau). Vị trí câu là đường dọc chòi lá sau nhà, chỗ rãnh cỏ cặp cây bần và mớ dừa nước, bên trái đi vô, gần của xả ra rạch. Mồi câu là bánh mì ngọt Đức Phát (ABC) loại 6 múi. Câu phao mút, chì nhẹ, một lưỡi đúc số 14, dây 24. Quăng cần đúng đường hẻm cỏ, so dây, gát cần ngồi lai rai. Uống được khoảng 3-4 vòng, phao lừ đừ chìm rồi thình lình dây rút, cần ben. Ngoài kia con cá nhảy dựng lên. Biết là "bạn mình" nên sau khi "đóng", tôi rất cẩn thận dìu. Nó cứ miết miết đi, ổ câu cứ xả rẹt rẹt. Chừng 5-7 phút, ông tui tới gần bờ, lật ngang. Con cá tuy không lớn nhưng hồ bán hoang dã như Chín Súng mà chộp cổ được anh này cũng "hơi bị sướng".
Câu thêm gần hai tiếng, chỉ được thêm mấy con rô phi cỡ bàn tay. Biết chắc còn "hàng" nên tôi bỏ mặc đám nhậu, cầm cần dạo dạo sang mấy hồ kia. Một bác ngồi chỗ chòi lá, bên phải chỗ đậu xe, trong giỏ cũng 6-7 em trắm cỡ cườm tay. Tôi càn bờ lủi bụi lên cống xi măng đối diện bác ngồi câu trắm, sang cái hồ nhỏ đầy rau muống gần phía mới đi vô hồ. Chỗ này ít ai lên vì cỏ, kiến vàng, lá dừa nước lủ khủ. Trời mới tắt nắng. Đang đứng quan sát tìm điểm, tôi thấy bụi lác cơm cặp bờ cách miệng cống chưa đầy 3 mét tự nhiên rung rung nhớm lên rồi như có ai đang kéo rút từ từ xuống. Sau đó năm bảy cây lác trong bụi đó phình lên mặt nước và tất cả đều bị tiện ngang phần lõi non màu trắng. Một bụi lác nữa đang ngọ nguậy. Tôi nín thở bước nhẹ tới miệng cống. Trời ơi! Một vệt trắng phếu như cái gối ôm nhỏ đang ẩn hiện dưới mặt nước chỉ khoảng 5- 6 tấc. Đúng là trắm rồi. Con này lớn lắm, không biết mấy ký nhưng so với em tôi vừa câu chắc dài gấp đôi. Chỉnh phao, móc mồi, tôi hồi hộp thảy câu vào cái lỗ ngay phía đầu con trắm. Kỳ lạ, nó như không quan tâm cứ tiếp tục loay hoay nhổ lác. Tôi tứ tốc trở ra mé đường cách đó chừng 50 mét bẻ mấy lá khoai mì của ông chín trồng, tiện tay xuống mé nhổ luôn một bụi lác nhỏ. Trở lại chỗ cũ, con cá đã đi ra gần tới hồ. Tôi móc một đoạn non lác cơm thảy theo. Rau muống chằng chịt, miếng mồi chật vật mới xuống được đúng chỗ. Con cá vẫn làm ngơ, mải miết quanh mấy gốc lác cặp bờ chẳng đoái hoài đến cọng lác cơm "hóa trang kiểu Úc" của mình. Tôi thay lá khoai mì vô, liệng xuống ngay mặt. Cụ trắm vẫn không thèm ngó. Rồi thay đõi lác, theo tiếp. Con cá cứ vẹt cỏ, nhởn nhơ đi ra lòng hồ. Trời tối, muỗi nhiều, con cá có vẻ no. Tôi đành bất lực nhìn theo.
Mấy ngày sau, tôi trở lại, đi quanh quẩn hồ đó nhưng vẫn không thấy tăm hơi nó. Xả mẻ, ngồi chờ miết cũng không thấy có dấu hiệu gì. Thêm hai ngày nữa, nó cũng bặt tăm. Hồ có chòi lá bên, cạnh mấy anh em ngồi câu hôm nào cũng được mớ trắm cửng nhưng chưa ai lên được hàng ba. Tôi biết nó còn đâu đó quanh mấy lạch dừa nước, dưới đám rau muống mà tìm hoài không biết nó núp chỗ nào. Hệ thống hồ Chín Súng cứ luồn tuôn ra mãi tận mấy hồ vĩ đại phía sau. Tôi phán đoán có lẽ nó đi theo bờ dừa nước, ngược lên phía trên, chỗ chưa có anh em nào tới được vì không có đường đi.
Tôi nổi nóng con cá này đến nỗi bữa đó có mang theo thấu, tôi dám uốn thẳng lại làm chĩa và "chọt vô cổ cúp" của nó để ôm lên. Cái thứ nằm lật nghiêng nghiêng, to đùng, phơi bụng kiểu đó mà đâm không xuyên hầu, trổ mang thì đừng kể. Nghĩ cái hồ cho câu rẻ bèo như vầy làm gì có thứ dữ? Tôi đi chẳng qua vì mấy đứa trong nhà rủ xuống cho tụi nó câu cá lòng tong lăn bột chiên rồi kêu thêm mồi nhậu nên tôi chỉ mang theo cây cần và tòn teng chiếc túi vải nhỏ đựng mấy thứ cần thiết, đồ nghề bỏ hết ở nhà. Mà giờ nghĩ lại, mình dân câu chớ đâu phải dân soi cá đâu mà làm vậy thì còn gì thể thống nữa. Nhưng nếu có thấu, chắc tôi làm thiệt! Con trắm này thật bạo gan quá cỡ!
Đoàn Nhật Trung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét