Chiều nay chạy kiếm quà quê đi đám giỗ, ghé qua tiệm nem Cô Hoàn trên đường Hồng Bàng, đối diện Bệnh viện Hùng Vương. Chỗ này là nem Lai Vung chính hiệu, theo mình nó ngon hơn cả nem Giáo Thơ, ăn ghiền. Cứ tưởng gặp mấy đứa nhỏ dưới quê, ai dè gặp lại Thầy Ba Học. Thật là mừng vì Thầy gần 80 mà vẫn còn "ngon lành" đi đứng vững trân, gặp mình là nhận ra ngay "Con thằng Ba Ngọc!".
Đúng ra mình phải gọi Thầy là SƯ TỔ vì Thầy dạy cả ba mình. Nói tới tên Thầy, hầu hết đứa nào 40 trở lên ở Lai Vung cũng biết vì hồi đó Thầy nổi tiếng là nghiêm khắc với học trò. Mấy anh lớn lớp chín quậy cỡ nào, phá làng phá xóm ra sao Thầy cũng biết và gọt đầu không còn cọng tóc, đứng trước Thầy mà run hơn cầy sấy.
Những năm đầu thập niên 80 mà Thầy tổ chức được chương trình tập thể dục buổi sáng cho đám học trò từ lớp 5 trở lên trên địa bàn khắp mấy xã. Từ Lai Vung xuống Cái Sơn, lên Cái Đôi, vào Tắc Cây Me, giáp đến Kinh Cụt, Tân Phước. Sáng sáng, tiếng tu huýt của thầy nổi lên gần xóm nhà Thầy Thơ (Giáo Thơ- Ông Trùm nem của Lai Vung). Lần lượt đầu trên xóm dưới cũng rộn ràng tiếng í ới của đám học trò gọi nhau đi tập thể dục. Thầy biết hết từng đứa, con nhà ai, ở khúc nào và Thầy phân ra thành từng tổ, mỗi tổ có tổ trưởng chịu trách nhiệm, Sáng nào Thầy cũng cỡi chiếc xe 'đòn dông", cây roi cày giắt sau yên, vung vẩy như chiếc đuôi ...chó Phú Quốc chạy giáp vòng các nơi để kiểm tra. 5 giờ trở lên mà chưa tập họp xong tổ mình thì liệu thần hồn.
Tập thể dục mùa hè thì chẳng sao, mùa gió bấc lạnh thấu xương mà chui khỏi mền thì thật là một cực hình. Lạnh gì thì cũng phải tới giờ chui ra. Tập xong, chạy truyền lao đến tổ kế đó rồi quay về thì cả tổ gom lại đốt un cho ấm chờ Thầy "duyệt' xong mới được về nhà. Không thì thế nào ba má đứa vắng mặt cũng được Thầy kêu cửa hỏi thăm sao sáng đó không đi tập?
Ờ, con nhỏ Quynh Nhu Cam nhắc mới nhớ vụ học xong ra là phải đi hàng 1 bên lề phải cho đến khi ra khỏi khu thị tứ nữa chứ. Thầy mà gặp đứa nào đi hàng hai, ba là bị...xách lỗ tay đến hổng giò chứ chẳng chơi. Bị một lần là tởn tới...ra trường lớp chín luôn.
Thầy nghiêm khắc lắm nhưng suốt mười mấy năm, mình chưa thấy cây roi cày của Thầy quất vô đít đứa nào. Quá lắm thì Thây kêu lên hỏi lý do rồi ra..quỳ cột cờ cho mấy đứa con gái ngắm chơi thôi. Cũng vài đứa bị bộp tay nhưng thật sự lỗi quá nặng như đánh nhau, trốn học nhiều lần. Thời đó, Thầy giáo đánh học trò là chuyện được phụ huynh ủng hộ, không ai than phiền gì thậm chí còn cảm ơn Thầy Cô vì đã bỏ công kèm cặp con mình.
Có lẽ nhờ những Thây Cô như Thầy Ba Học, Thầy Đảnh, Thầy Thơ...mà bọn quỷ sợ như tụi mình ngoan, lễ phép và học hành đàng hoàng, nhiều đứa giờ cũng có những thành công nhất định.
Chiều nay gặp lại Thầy mà trong lòng có nhiều cảm xúc. Ông thần ve chai Thiệu Vương Tiến, Tran Phan và Phương Mập ơi! Mấy thằng giờ đang vi vu trên đất Mỹ, bây có nhớ Thầy Ba Học không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét