Thứ Tư, 19 tháng 1, 2022


Gặp lại người anh ở Sài Gòn, người trước đây ngăn cản tôi về quê lập nghiệp trong khi công việc đang vô cùng thuận lợi, thu nhập ổn định, các con được học những trường tốt, ảnh hỏi “Em ổn không?” Tôi tự tin trả lời “Em khỏe Anh!”
Tôi là một trong những người thuộc lớp tiên phong “Bỏ phố về vườn” để đi tìm chính mình, tìm hạnh phúc đời mình và cho gia đình mình. Bỏ để bắt đầu thực hiện kế hoạch ấp ủ từ nhiều năm nếu ở Sài Gòn khó lòng thực hiện. Có khi chưa thực hiện xong đã già khú đế, bệnh tật đầy người thậm chí xanh cỏ.
Thật sự tôi không giàu có, thu nhập chỉ đủ sống nhưng ở vùng đất yên bình như Vĩnh Long thì việc có một căn nhà, một mảnh vườn đủ rộng để trồng trọt mọi thứ mình thích, một mảnh ruộng để dành cho kế hoạch lâu dài thì đã lắm rồi.
Ở Sài gòn, việc đi làm là một cực hình. Còn ở đây, việc di chuyển không phải gặp khói bụi, kẹt xe, ngập nước thì sướng hơn thần tiên. Con cái tôi cũng được học các trường có truyền thống, không gian rộng rãi. Người dân hiền hòa, hiếu khách. Rau củ, trái cây, cá tôm… đủ món muốn là có ngay, tươi rói.
Ở Thành phố Vĩnh Long này, muốn học hỏi thứ gì cũng có, dĩ nhiên là không bằng Sài Gòn nhưng đối với tôi và gia đình thế là quá đủ. Vì thế khi có nhiều người cũng e ngại việc học hành của các con tôi, tôi lại nghĩ rằng, rất nhiều người và bản thân mình là một học trò vùng quê, vẫn học hành thành đạt.
Các con tôi còn quá sướng khi được đi học ở trường điểm của Thành phố, nơi có nhiều học sinh quán quân của “Đường lên đỉnh Olypia” trong nhiều mùa.
Tôi không quan trọng chuyện bằng cấp, ngành học vì mỗi thời khác nhau. Điều cần thiết là các con mình có được đào tạo để tiếp nhận những kiến thức, kỹ năng cần thiết cho cuộc sống hạnh phúc chính chúng sau này hay không, ngay ở đây, ngay bây giờ.
May mắn bản thân mình được gia đình huấn luyện nghiêm ngặt. Chính vì thế dù ngày xưa sống trong buổi giao thời thiếu thốn, anh em tôi vẫn vượt lên, đường hoàng đặt chân đến những nơi nhiều người mơ ước, làm ở những chỗ đáng tự hào, ở những chỗ nhiều người thích thú.
Tôi không ở quá gần người thân, đủ để có một sự độc lập nhưng cũng thuận tiện thăm nom cha mẹ hai bên mà nếu thích, tôi có thể phi xe về ngay và luôn. Họ hàng hai bên đều gần gũi, dễ dàng gặp mặt nhau trong những lần giỗ, chạp.
Tôi cũng đã có những người bạn ngoài xã hội đầy quan tâm, tình cảm, đầy khí chất Miền Tây bộc trực, đáng mến. Họ tin cậy và tôn trọng tôi hết mực. Gặp người mới, họ đều giới thiệu tôi với một sự hãnh diện, chân tình.
Công việc của tôi dù không phải là một bác sĩ nổi tiếng nhưng được sự tin yêu của đa số bệnh nhân. Tôi cũng là một lãnh đạo khoa, tham gia nhiều công việc quan trọng của nơi làm việc. Nó làm tôi cảm giác mình phải có trách nhiệm hơn.
Ngoài giờ làm việc, tôi có thời gian để ăn cùng bữa cơm gia đình, đưa các con đi chơi, tập thể thao, tập bơi thuyền, thả lưới. Nhưng quan trọng hơn là có nhiều thời gian hơn để trau dồi kiến thức chuyên môn của mình.
Nơi làm gần tầm 4km nên tôi thoải mái đi làm bằng xe đạp. Nhà gần sân vận động thích thì vào đó mà tập luyện (nói vậy thôi chứ cả năm nay chưa được vào do dịch bệnh)…Mảnh vườn rộng nên mỗi chuyện tưới cây làm cỏ, bón phân, thu hoạch cũng mệt bở hơi tai. Sức khỏe của tôi hiện giờ cũng thấy cải thiện hơn nhiều so với trước đây ở SG một bước lên xe, suốt ngày ngồi trong mát.
Như bạn thấy đó, Bảy tử huyệt cảm xúc tôi vẫn có một. Tôi chỉ còn thiếu một chuyện đó là mong muốn phổ biến những kiến thức giữ gìn sức khỏe một cách khoa học, với các bằng chứng y học rõ ràng, càng ngày càng rộng rãi. Việc trao giá trị là muc tiêu duy nhất và tôi đang thực hiện điều đó mỗi ngày, ngay bây giờ.
Trong chuyên ngành Bác sĩ Gia đình, chúng tôi tiếp cận vấn đề sức khỏe trên 3 góc độ: đặc điểm sinh học của người bệnh (tuổi, giới, tiền sử bệnh, vấn đề hiện tại…), các vấn đề tâm lý đang tác động và các yếu tố xã hội ảnh hưởng đến sức khỏe người đó như thế nào trong mô hình Bio-Psycho-Social model.
Chính nhờ mô hình này, các bác sĩ sẽ tiếp cận toàn diện các vấn đề của người bệnh, quan tâm đến từng ngóc ngách của những yếu tố có thể tác động lên vấn đề sức khỏe của từng trường hợp cụ thể ngồi ngay trước mặt mình hay đang đặt ra câu hỏi với mình.
Mỗi ngày một chút, tôi chia sẻ cho người bênh của mình bằng các phương tiện sẵn có qua các cuộc nói chuyện trị liệu, qua các bài viết (content) trên Facebook Bác sĩ Đồng hành hay sắp tới đây là website dưới sự hỗ trợ của các chuyên gia về marketting online hay trên kênh youtube 3 phút khỏe mà tôi đã triển khai bấy lâu.
Tôi đang tham gia lớp học "21 ngày viết content" của Thầy Eroca Thanh cũng vì mong muốn những kiến thức kinh nghiệm của mình đến gần, đến nhanh với người dân. Lớp học này như một bước chân trên con đường hạnh phúc này.
Ai hỏi tôi đã thật sự hạnh phúc chưa? Thành thật mà nói tôi thật sự đang hài lòng về bản thân mình hiện tại và tôi đang đi trên con đường hạnh phúc bởi “ Hạnh phúc là con đường, không phải đích đến”, con đường của trao đi giá trị.
Mỗi ngày tôi giúp được nhiều người bệnh hiểu rõ bản thân mình và vạch ra cho họ con đường đạt được sức khỏe một cách bền vững, thấu suốt. Tôi đang làm cho mỗi ngày mình hạnh phúc hơn bằng cách chia sẻ nhiều hơn.
Ly sinh hỉ lạc. Tôi đã rời bỏ những thứ từng giam lỏng đời mình.
Niệm sinh hỉ lạc. Tôi đã tìm thấy con đường thiện lành mà mình sẽ theo đuổi
Tôi chỉ ước mong được độc lập để dành hết tâm huyết cho những gì mình ấp ủ.
Và thật lòng mong mỏi Thầy Eroca Thanh Và Cộng Sự cùng các bạn hỗ trợ tôi đạt được điều đó. Mong lắm! Quý lắm!
Bác sĩ Đồng hành
(Cảm ơn mọi người đã đọc một bài dài thòong lòong này!)




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét